Hãy tha thứ để được thứ tha

Hãy tha thứ để được thứ tha

Tình Yêu Đức Ki-tô Thúc Bách Tôi

Hot

Post Top Ad

Post Top Ad

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2020

Cám ơn Giê-su - Uachao Gié-su (Hãy để trẻ em đến với Thầy)

06:38 0


     Những con người, những tâm hồn như thiên thần với hồn nhiên và ngây ngô. Chúa cũng phải mỉm cười với chúng.

Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời là của những ai giống như chúng.” (Mt. 19, 14)

Sao Chúa Giêsu lại nói với các môn đệ như vậy? Vì chỉ những ai có tấm lòng như Chúa Giêsu mới cảm nhận được giá trị cao quý của sự sống và những phẩm chất tốt đẹp nơi tâm hồn những trẻ thơ.

Khi nói về trẻ nhỏ là nói đến sự hồn nhiên, đơn sơ, trong trắng, thật thà, bé nhỏ, phó thác, tin tưởng, không tính toán thiệt hơn… Câu chuyện “CHIẾC BÁNH KEM” được dẫn chứng sau đây phần nào cho chúng ta thấy được đức tính tốt đẹp nơi hai em nhỏ, mặc dù bên cạnh đó cũng không thiếu những đứa trẻ chưa ngoan do ảnh hưởng của môi trường cũng như do sự giáo dục nơi gia đình.

- Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!
Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trẻ đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh – Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi
Câu chuyện trên cho thấy: mặc dù sống trong tình cảnh khó khăn đói khổ, hai anh em vẫn thương yêu, lo lắng cho nhau, không ích kỷ, không vì lợi cho riêng bản thân mình mà không nghĩ đến người khác.
Đối với chúng ta, những ai sở hữu được những đức tính này sẽ làm cho mình trở thành người hơn, và đặc biệt đối với các Kitô hữu thì đây thực sự là sống theo tinh thần của Chúa Giêsu - Đấng cũng đã trở nên bé nhỏ khiêm hạ khi tự nguyện hạ mình xuống để được sinh ra làm một con người như chúng ta, Người luôn sống và dạy ta phải bác ái yêu thương nhau, biết quý trọng sự sống, biết trở nên “bé nhỏ” để được Nước Trời làm gia nghiệp.

Chúng ta đang sống trong một thế giới mà con người dường như không còn nghe thấy và đang làm điều ngược lại với câu nói “Hãy để trẻ nhỏ đến cùng Ta” của chúa Giêsu. Thật vậy,“để trẻ nhỏ” đến với mình nghe có vẻ xa xỉ với những ông bố và những bà mẹ đang đành tâm chối bỏ món quà tặng cao quý mà Thiên Chúa tặng ban cho họ. Thay vì chăm sóc bảo vệ cho sinh linh nhỏ bé trong bào thai thì họ lại tìm mọi cách để ngăn chặn sự sống và không cho một con người được quyền cất tiếng khóc chào đời. Cũng như từ xưa đến nay đã có không ít người biến những trẻ thơ thành nạn nhân của họ như khinh miệt, bóc lột sức lao động, bạo hành, và nhất là lạm dụng các em về tinh thần cũng như thể xác…rồi đẩy các em vào bước đường cùng không còn chỗ trong xã hội và thậm chí ngay trong gia đình thân yêu của mình. Các em không có được một tình thương yêu, sự chăm sóc giáo dục cũng như cho các em tất cả những quyền lợi mà các em có quyền hưởng. Họ chẳng bao giờ “để trẻ nhỏ” có cơ hội đến gần họ mà yêu thương chúng như Chúa Giêsu.

Chỉ những ai có tấm lòng như Chúa Giêsu mới cảm nhận được giá trị cao quý của sự sống và những phẩm chất tốt đẹp nơi tâm hồn những trẻ thơ. Do đó, Những đức tính của trẻ thơ đang rất cần thiết cho con người thời nay bởi vì có rất nhiều người đang sống trong lo âu sợ hãi, gian dối lừa lọc, chạy theo những đam mê lạc thú, không còn biết tin tưởng vào ai cũng như không tin có sự hiện diện của Thiên Chúa để cậy trông vào Ngài.

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết trở nên bé nhỏ để chúng con dễ nghe được tiếng Chúa, để chúng con thấy được Chúa luôn hiện diện trong từng biến cố của cuộc đời chúng con. Xin cho chúng con biết được con người nhỏ bé yếu đuối của mình để biết đứng lên quay về với Chúa bằng việc từ bỏ những đam mê tật xấu, không gian dối điêu ngoa, không ghen ghét hận thù, không ích kỷ nhỏ nhen… có như vậy tâm hồn của chúng con mới được trở nên trong trắng, đơn sơ, khiêm nhường, bé nhỏ như trẻ thơ mà tin tưởng phó thác vào Tình Yêu của Chúa Quan Phòng-Người luôn chờ đợi chúng con đến với Người để dẫn dắt chúng con từng giây phút trong cuộc sống.

Xin cho mỗi gia đình biết hòa thuận yêu thương nhau để mọi thành viên được thực sự sống trong mái ấm yêu thương của mình. Và xin cho có nhiều người thiện tâm luôn quan tâm, nâng đỡ, chăm sóc cho những em kém may mắn về tinh thần cũng như vật chất để thế giới này có thêm nhiều nụ cười hơn, xã hội này có thêm nhiều công dân tốt hơn và nhất là cuộc sống của con người có ý nghĩa hơn.

MTGXL.
Read More

Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2020

Chúa Đau Cùng Con

20:14 0



Nhạc Thánh Ca

♪ Chúa Đau Cùng Con (Lời Nguyện Trong Cơn Đại Dịch) | Sáng tác: Sr. Quỳnh Thoại - Minh Nguyệt * Sáng tác: Sr. Quỳnh Thoại * Thể hiện: Minh Nguyệt ─────────────────────────────────────── ★ LYRICS: 1. Ngoài kia bao người hoang mang hỏi Chúa đâu? Ngài ở trên cao hay nơi xa cuộc đời bể dâu? Đất sầu cô liêu, hoa vẫn nở đường xưa vẫn còn Trời vẫn xanh trong sao lòng người như mất hy vọng 2. Ngươi ơi! Hãy vững tâm Chúa vẫn ở bên Dịch bệnh lan nhanh cho ta hay cuộc đời mong manh Sống chậm để nghe đây tiếng gọi dựng xây từng ngày Rộng mở đôi tay trao tình người tô thắm môi cười 3. Lạy Chúa! Con nguyện xin dâng Ngài nước Việt Và toàn dương gian đang hoang mang tìm nguồn ủi an Chúa giàu lòng thương, nương náu Ngài đời con hy vọng Một lòng cậy trông, dâng về Ngài sự sống hôm nay ĐK: Chúa đau nỗi đau của con, Chúa buồn nỗi buồn của con Ngài vẫn bên con mà, lo lắng làm con không nhận ra Chúa đang bước đi cùng con nếu lòng tin còn người ơi! Tình Chúa ôi tuyêt vời, Ngài ở bên san sẻ đời buồn vui


Read More

Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2020

TẠO DỰNG LÀ THIẾT LẬP TRẬT TỰ

19:17 0
Những câu đầu của sách Sáng Thế khẳng định “lúc khởi đầu đất còn hỗn mang (תֹּהוּ) (tôhu) và trống rỗng (בֹּהוּ) (bôhu)” (1,2a), và từ trong sự hỗn mang đó, Thiên Chúa đã bắt đầu cuộc tạo dựng của Người (x. St 1,1-31). Theo học giả John Bergma,[1] cuộc tạo dựng được chia thành hai phần: ĐỊNH HÌNH và LÀM ĐẦY.

Trong ba ngày đầu của cuộc tạo dựng, từ hỗn mang, Thiên Chúa đã định hình công trình tạo dựng bằng cách: (1) “Phân rẽ ánh sáng ra khỏi bóng tối. Thiên Chúa gọi ánh sáng là ‘ngày’, bóng tối là ‘đêm’” (1,4a-5); (2) “Phân rẽ nước phía dưới vòm với nước phía trên vòm. Thiên Chúa gọi vòm đó là ‘trời’” (1,7-8); (3) “Nước phía dưới trời phải tụ lại một nơi, để chỗ cạn lộ ra. Thiên Chúa gọi chỗ cạn là ‘đất’, và gọi khối nước tụ lại là ‘biển’” (1,9-10). Như vậy, trong ba ngày đầu của cuộc tạo dựng, từ sự hỗn độn, Thiên Chúa đã định hình thời gian (ngày và đêm), không gian (bầu trời và mặt nước), môi trường sống (đất và biển).

Sau khi đã định hình cuộc tạo dựng, trong ba ngày sau của cuộc tạo dựng, Thiên Chúa đã làm đầy thời gian, không gian và môi trường sống bằng các cư dân của chúng: (1) “Thiên Chúa làm ra hai vầng sáng lớn: vầng sáng lớn hơn để điều khiển ngày, vầng sáng nhỏ hơn để điều khiển đêm; Người cũng làm ra các ngôi sao” (1,16); (2) “Thiên Chúa sáng tạo các thuỷ quái khổng lồ, cùng mọi sinh vật vẫy vùng lúc nhúc dưới nước tuỳ theo loại, và mọi giống chim bay tuỳ theo loại” (1,21); (3) “Thiên Chúa làm ra dã thú tuỳ theo loại, gia súc tuỳ theo loại và loài bò sát dưới đất tuỳ theo loại. Thiên Chúa sáng tạo con người theo hình ảnh Thiên Chúa” (1,25.27). Như vậy, từ trống rỗng, Thiên Chúa đã làm ra muôn loài muôn vật và đặt chúng trong trật tự mà Người đã thiết lập – trật tự tạo dựng.

Trong trật tự của tạo dựng, mọi loài đều có cơ hội sống và phát triển. Tuy nhiên, trật tự của cuộc tạo dựng trong sáu ngày sẽ là khiếm khuyết nếu thiếu ngày thứ bảy, vì “Thiên Chúa ban phúc lành cho ngày thứ bảy và thánh hoá ngày đó” (2,3). Quả thật, nếu chúng ta nhìn cuộc tạo dựng trong sáu ngày như việc Thiên Chúa thiết lập những căn phòng trong một ngôi nhà thì ngày thứ bảy có thể ví như mái của ngôi nhà và nó làm cho ngôi nhà trở nên hoàn hảo. Nói cách khác, muôn loài chỉ có thể sinh sống, tồn tại và phát triển khi nó qui hướng về Đấng Tạo Hoá và liên kết với Người (x. Tv 78,69; 148). Chính trong Đền Thờ tạo dựng này, muôn loài được sống cùng và sống với Thiên Chúa để kín múc nguồn sống từ chính Thiên Chúa hằng sống.

Công cuộc tạo dựng mà Thiên Chúa đã thiết lập và chúc phúc đang rất tốt đẹp và sản sinh sự sống thì con người lại không thoả mãn và bị Xa-tan xúi giục, những muốn qui hoạch lại một trật tự theo ý riêng mình (x. St 3). Trong bản qui hoạch này, con người muốn gạt Thiên Chúa sang một bên và đặt mình ngang hàng với Thiên Chúa, Đấng Tạo Hoá. Con người lấy mình làm trung tâm và là kẻ thống trị thế giới. Theo qui hoạch của mình, con người đã phá vỡ trật tự sản sinh sự sống mà Thiên Chúa đã thiết lập, khiến vạn vật lại rơi vào hỗn độn. Trong sự hỗn độn, cuộc sống muôn loài bị huỷ hoại, đau khổ và các tai ương đã ập xuống trên đầu chúng sinh. Tuy vậy, tham vọng của con người trong việc thiết lập một trật tự theo kiểu của mình, lấy mình làm trung tâm để mọi sự phải qui hướng vào con người, phải qui phục con người không dừng lại theo thời gian bất chấp thất bại ngay lần đầu tiên nơi vườn Ê-đen. Kinh Thánh đã thuật lại nhiều cuộc nổi loạn của con người chống lại Thiên Chúa hòng thực hiện qui hoạch của riêng mình và các hậu quả của nó như:

– Cuộc nổi loạn của ông A-đam và bà E-và không tin vào sự toàn vẹn của Lời Thiên Chúa nhằm qui hoạch lại vị thế của mình đối với Thiên Chúa (x. St 3,6). Hậu quả là con người bị trục xuất khỏi vườn Ê-đen, phải vất vả nhọc nhằn kiếm ăn và cuối cùng phải chết (x. St 3,17-19)

– Cuộc nổi loạn của Ca-in khi giết chết em mình là A-ben hòng qui hoạch lòng sủng ái của Thiên Chúa (x. St 4,1-8). Hậu quả là Ca-in “bị nguyền rủa… và có canh tác đất đai, nó cũng không còn cho hoa màu, và phải lang thang phiêu bạt trên mặt đất” (x. St 4,11-12)

– Cuộc nổi loạn của con người khi xây tháp Ba-ben hòng qui hoạch tương quan giữa đất và trời (giữa con người với Thiên Chúa) (x. St 11,1-9). Hậu quả là loài người bị phân tán và tiếng nói bị xáo trộn đến độ không ai hiểu ai nữa (x. St 11,7-8).

– Cuộc nổi loạn của dân Ít-ra-en khi tạc bò vàng và thờ lạy nó vì muốn qui hoạch dung mạo của Thiên Chúa (x. Xh 32). Hậu quả là Thiên Chúa đã đánh phạt dân Ít-ra-en (x. Xh 32,35).

– Ông Cô-rắc và đồng bọn muốn tranh giành vai trò tư tế (x. Ds 16,1-35). Hậu quả là “ĐỨC CHÚA cho lửa ngốn trọn hai trăm năm mươi người đã dâng hương” (Ds 16,35).

– Cuộc nổi loạn của vua Sa-un khi không thi hành trọn vẹn luật tru hiến vì muốn qui hoạch lễ phẩm dâng cho Thiên Chúa (x.1 Sm 15,23). Hậu quả là nhà vua bị Thiên Chúa gạt bỏ không cho làm vua nữa (x. 1 Sm 15,23).

Rõ ràng các qui hoạch trên của con người đều đưa đến hậu quả bi thảm, vì đã đi ngược với trật tự mà Thiên Chúa đã thiết lập. Tuy vậy, con người vẫn nuôi tham vọng về một trật tự khác, nên vẫn liên tục nổi loạn, và con người trong thời đại này cũng thế.

Trình thuật tạo dựng của St 2 cho biết “Thiên Chúa đem con người đặt vào vườn Ê-đen để canh tác và trông nom vườn” (St 2,15). Động từ canh tác tiếng Híp-ri là עָבַד (ʿāḇaḏ) hiểu là việc con người có bổn phận ra công ra sức vun xới để khu vườn sinh hoa lợi. Tuy nhiên, nếu nhìn ở góc độ công trình tạo dựng là Đền Thờ của Thiên Chúa, thì động từ עָבַד (ʿāḇaḏ) còn có thể hiểu là phụng sự (x. Xh 3,12; 2 V 21,3). Theo đó, Thiên Chúa đặt con người trong Đền Thờ để con người phụng sự Thiên Chúa. Động từ שָׁמַר (šāmar) nghĩa là trông nom cho thấy con người có trách nhiệm giữ gìn và bảo vệ khu vườn của Thiên Chúa. Tuy nhiên, nếu toàn thể tạo dựng là khu vườn mà Thiên Chúa đã đặt con người trong đó thì quả thật, hiện nay con người đã và đang thiếu hẳn sự canh tác lẫn trông nom, nếu không muốn nói là ngược lại. Không những thế, con người còn chẳng hướng về Thiên Chúa và phụng sự Người. Rõ ràng Đền Thờ của Thiên Chúa đang bị người ta xúc phạm và tàn phá, điều này đồng nghĩa với việc môi trường sống của con người bị hủy hoại nặng nề. Ví dụ, từ năm 1992, các nhà hoạt động bảo vệ môi trường đã cảnh báo rằng:[2]

– Tài nguyên nước ngọt bình quân đầu người đã giảm 25%.

– Số lượng các vùng chết của đại dương đã tăng lên 75 %.

– Gần 300 triệu mẫu (hecta) rừng che phủ toàn cầu đã bị mất.

– Tổng số động vật có xương sống hoang dã trên trái đất đã giảm 30%.

– Việc phát xả khí cácbonic khiến trái đất nóng lên đã tăng từ hơn 20 tỷ tấn mỗi năm lên gần 40 tỷ tấn.

Tất cả là những chỉ dấu về việc con người thay vì thi hành bổn phận canh tác và chu toàn trách vụ trông nom khu vườn lại lạm dụng và tàn phá nó, khiến cho trật tự tự nhiên mà Thiên Chúa thiết lập nhằm sản sinh sự sống ngày càng bị đảo lộn, và hệ quả tất yếu là thiên tai, dịch bệnh, chết chóc lan tràn khắp nơi. Dịch Covid-19 cũng không ngoại lệ. Nó là dấu hiệu cho thấy “trái đất đang bị ốm”, “con người đang quá tự phụ” và “Đền Thờ thiên Chúa bị xúc phạm”. Vì thế, ngay lúc này, người môn đệ Chúa Giêsu cần đi bước trước trong việc sám hối và trở lại với trật tự tạo dựng mà Thiên Chúa đã thiết lập, tức là hướng về Thiên Chúa và phụng sự Người qua bổn phận canh tác và chu toàn trách nhiệm trông nom khu vườn mà Thiên Chúa đã đặt mỗi người ở trong, nhờ đó chúng ta có thể cộng tác với Thiên Chúa trong việc chữa lành thế giới và làm trổ sinh sự sống. Đó cũng chính là lời ca tụng và tôn vinh Thiên Chúa, vì “VINH QUANG THIÊN CHÚA LÀ CON NGƯỜI ĐƯỢC SỐNG” (Irênê).

28/03/2020
Ga. Nguyễn Thiên Minh, O.P.

————————–

[1] John Bergsma, Bible Basics For Catholics, Indiana: Ave Maria Press, 2012.

[2] https://www.wildactchallenge.org/en/blog/2019-03-26/con-nguoi-dang-tan-pha-moi-truong-nhu-nao
Read More

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2020

Dịch virus Covid-19 có phải là dấu chỉ của thời đại?

19:47 0
https://nguyenhopsc1.blogspot.com/2020/03/dich-virus-covid-19-co-phai-la-dau-chi.htmlNhiều người có thể ngạc nhiên: Vì sao trước đại dịch virus Corona, Giáo Hội Công Giáo thường mời gọi tín hữu tin vào Thiên Chúa? Đó là thái độ cần thiết, bởi trải qua dòng lịch sử với nhiều biến cố, Giáo Hội nhận ra được dấu chỉ của thời đại (the signs of the times). Nơi đó, Giáo Hội đọc thấy những thông điệp Thiên Chúa đang nói với con người. Trước diễn biến phức tạp của virus Covid-19 đang bùng phát mạnh hơn trên toàn cầu, chúng ta thử xem đó có phải là dấu chỉ của thời đại.



1. Thuật ngữ

Với nhiều tín hữu, có thể cụm từ trên đây nghe rất lạ tai. Để tiếp cận từ này, chúng ta khởi đi từ câu đúc kết dân gian: “Trăng quầng thì cạn, trăng tán thì mưa”. Hoặc, “Cơn đằng đông vừa trông vừa chạy, cơn đằng nam vừa làm vừa chơi.” Dân Việt Nam mình có biết bao câu như thế để nói về hiện tượng thời tiết, báo hiệu cho chúng ta nên ứng xử như thế nào.

Trong đời sống đức tin cũng thế, dấu chỉ là một thực tại có thể thấy được, để hướng đến một thực tại khác. Dấu chỉ thời đại là những sự kiện hay hiện tượng văn hóa, xã hội, biến cố nói lên tính chất đặc thù của thời đại. Qua đó, chúng ta có thể thấy những khát vọng và nhu cầu của con người.[1] Quan trọng hơn, nơi đó người Công Giáo có thể đọc ra sự hiện diện và hoạt động của Thiên Chúa.

Nếu mở từng trang Kinh Thánh, chúng ta có thể thấy biết bao dấu chỉ thời cuộc trong cả Cựu Ước lẫn Tân Ước. Đó có thể là những chiến thắng vẻ vang của dân Chúa trước quân xâm lăng. Cuộc xuất hành thành công dưới sự lãnh đạo của Môsê cũng là dấu chỉ cho thấy Thiên Chúa luôn đồng hành với dân Người. Khi cả dân quay về với Thiên Chúa, đó là dấu chỉ cho thấy họ thực sự ăn năn. Ngược lại, khi dân xa rời Thiên Chúa, thờ thần ngoại bang, đó là dấu chỉ cho thấy dân sắp rơi vào cảnh lầm than.

Sang thời Tân Ước, mỗi sách Tin Mừng đều cho thấy những dấu chỉ cần được nhận ra[2]. Chúng ta nhớ có lần Tin Mừng ghi lại đoạn Chúa Giêsu khuyên người ta cần nhận ra dấu chỉ của thời đại:

“Bấy giờ, có những người thuộc phái Pharisêu và phái Xađốc lại gần Đức Giêsu, và để thử Người, thì xin Người cho thấy một dấu lạ từ trời. Người đáp: ‘Chiều đến, các ông nói: Ráng vàng thì nắng’, rồi sớm mai, các ông nói: ‘Ráng trắng thì mưa’. Cảnh sắc bầu trời thì các ông biết cắt nghĩa, còn thời điềm thì các ông lại không cắt nghĩa nổi.” (Mt 16,1–3). 

Thực ra cụm từ trên chỉ được nhắc đến vào thế kỷ XVII, nhà thần học kinh viện người Tây Ban Nha, Melchior Cano nói về lịch sử như một “nơi chốn thần học”. Sau này đức Hồng y Michael von Faulhaber (1869–1952) đã từng dùng kiểu nói: “Tiếng của thời đại, tiếng của Chúa”. Nhất là sau hai cuộc thế chiến, “dấu chỉ thời đại” trở thành cụm từ then chốt. Chẳng hạn, trong thông điệp đầu tiên của mình nơi Công Đồng Vaticano II (1962–1965), Đức Phaolô VI viết: “Phải kích thích trong Giáo Hội sự chờ đợi trong sự tỉnh thức kiên trì đối với những dấu chỉ thời đại… xác nhận tất cả những sự vật và gìn giữ điều gì là tốt trong mọi thời, cũng như trong mọi hoàn cảnh.”[3] Đòi hỏi đó không chỉ dành cho các nhà thần học, hoặc những chủ chăn của Giáo Hội; đó còn là lời mời dành cho mỗi giáo dân để biến dấu chỉ thời đại thành một khát vọng chân thành và thiết thực. (x. Sắc Lệnh Tông Đồ Giáo Dân, số 14).

Ví dụ Công Đồng Vaticano II cho chúng ta một vài dấu chỉ tiêu biểu của thời đại như: khát vọng hiệp nhất (x. HN 4); vai trò của người giáo dân (x. LM 9); tình liên đới giữa các dân tộc (x. TĐ 14); quyền tự do tôn giáo (x. TD 15); lòng nhiệt thành với phụng vụ (x. PV 43).

2. Dịch virus Covid-19 có phải là dấu chỉ thời đại?

Nếu đọc qua những lá thư của Giáo Hội liên quan đến lần đại dịch này, chúng ta dễ dàng nghe được những lời mời gọi nguyện cầu và trở về với Thiên Chúa. Nhất là mùa dịch đang diễn ra trong Mùa Chay, lời gọi ấy lại càng thống thiết hơn. Hẳn nhiên, đó luôn là sứ mạng của Giáo Hội, để giúp con người trung tín vào Thiên Chúa. Trong cảnh dịch lan tràn như hiện nay, Giáo Hội càng nhìn thấy nơi đó một dấu chỉ lớn lao. Vì trong đau khổ và nghịch cảnh, một mặt người tín hữu dễ phất lờ tiếng nói của Thiên Chúa trong biến cố này; mặt khác, Giáo Hội luôn giúp con người trở về với Thiên Chúa. Hoặc nói như Clive Staples Lewis[4]:

“Thiên Chúa thì thầm trong những lúc ta vui, Người thì thầm trong lương tâm ta. Nhưng Người nói lớn mạnh trong những đau khổ của ta. Những đau khổ đó là cái loa tăng âm để làm thức tỉnh một thế giới ngủ mê.” (x. Youcat số 51).

Chắc chắn virus Corona đang ảnh hưởng không chỉ đến tính mạng nhiều người, nó còn tác động đến hầu hết khía cạnh của đời sống. Có người ví đó như cuộc chiến tranh mà toàn thế giới phải chống chọi. Mỗi tín hữu cũng không miễn nhiễm với con virus này. Cứ nhìn thành đô Rôma tráng lệ, đông đúc người hành hương, thì trước virus Corona, mọi chương trình, thánh lễ công cộng đều tạm ngưng. Điều ấy có nghĩa là người ta đang có biện pháp cực mạnh để hy vọng ngăn ngừa được sức công phá của virus.

Trong bầu không khí ấy, dĩ nhiên, Giáo Hội thấy được nỗi đau đớn, hoảng sợ của người dân. Giáo Hội thấy nơi đó một lời mời gọi để con người cần hoán cải, sám hối và ăn năn nhiều hơn. Giáo Hội đang tiếp tục lắng nghe tiếng Chúa trong những biến cố của thế giới, nhất là lần đại dịch này. Phải chăng Thiên Chúa muốn nhắc cho con người về thân phận mỏng dòn, mong manh và phải chết? Phải chăng con người toàn năng có thể làm được mọi thứ, có thể tiêu diệt được địch thù đang tấn công nhân loại? Phải chăng virus Covid-19 là hệ quả của những lầm lạc và kiêu ngạo của con người? Hình như con người chia phe nhóm đấu đá, đến nỗi hậu quả là chết chóc tang thương? Hoặc là, virus này khiến thế giới bừng tỉnh về một viễn tượng thiên đường do chính con người có thể tạo nên bằng quyền lực, tranh dành và cố chấp? v.v.

Danh sách câu hỏi trên đây có thể dài vô tận mà mỗi người có thể đặt ra trước con virus này. Đừng quên, Giáo Hội luôn nhớ sứ mạng của mình là chăm chú tìm kiếm, lắng nghe, khám phá tiếng nói, cũng như hoạt động của Thiên Chúa trong dòng lịch sử qua những dấu chỉ thời đại. Sẽ không thừa khi Giáo Hội thống thiết nhắc con cái mình về một dấu chỉ đang diễn ra trước mắt chúng ta. Đó là thời cơ để con người khiêm tốn hơn, nhìn nhận thân phận và vị trí của mình trong công trình sáng tạo của Thiên Chúa.

Một cách cụ thể, Đức Giáo Hoàng Phanxicô nhiều lần chỉ cho chúng ta nhận ra dấu chỉ của thời đại. Chẳng hạn ngài nói: “Mỗi người chúng ta đều có tự do để phân định. Nhưng để có thể phân định được, chúng ta phải biết rõ điều gì đang diễn ra.”[5] Hẳn nhiên mỗi người đều thấy điều gì đang diễn ra quanh con virus kinh khủng này. Trên mạng Internet, môi trường xung quanh, đâu đâu cũng đầy những thông tin về con virus Covid-19. Tôi phòng dịch và nhìn nhận về dịch bệnh này như thế nào?

Giáo Hoàng Phanxicô chỉ cho ta một chìa khóa để nghe được dấu chỉ: “Trước hết là phải biết thinh lặng: hãy thinh lặng và quan sát. Sau đó, hãy suy tư và phản tỉnh.”[6] Đó là không gian nguyện cầu, là nhìn những gì đang diễn ra để lắng nghe tiếng Chúa. Chúa vẫn ở đó, và muốn nói nhiều điều với con người trong biến cố này. Với sự đơn sơ, chân thành cộng với việc thinh lặng, suy tư phản tỉnh và cầu nguyện, hy vọng mỗi người đọc được thông điệp của Chúa nơi hoàn cảnh không mấy yên bình này.

Điều tuyệt vời cho những ai nhận ra chút dấu chỉ của thời đại là: họ không hoang mang, hoảng sợ. Ngược lại họ xác tín: “Chính Tin Mừng là Lời của Chúa Giêsu đã làm thay đổi thế giới và tâm hồn chúng ta. Do đó, chúng ta được mời gọi tín thác vào Lời của Chúa Kitô, để mở tâm hồn đón nhận Lòng thương xót của Chúa Cha và để cho bản thân mình được biến đổi nhờ ân sủng của Chúa Thánh Thần.”[7] Gần hơn, sau khi đưa ra những chỉ dẫn cụ thể cho giáo dân trước dịch Covid-19, đức cha Giuse Nguyễn Năng mời gọi giáo dân “xin Thiên Chúa giàu lòng thương xót chữa lành và ban bình an cho nhân loại.”[8]

Với quan điểm cá nhân, tôi thấy đại dịch lần này thực sự là dấu chỉ của thời đại. Nơi đó, mỗi người có thể hiểu hơn về cách Thiên Chúa nói với con người. Thiên Chúa có thể tỏ lộ nhiều điều qua biến cố lay động toàn cầu lần này. Hay nói như Đức Giáo Hoàng Phanxicô ngày 11 tháng 3, khi ngài cầu nguyện trong biến cố này: “Lạy Mẹ Maria, Mẹ luôn tỏa sáng trên hành trình của chúng con như dấu chỉ của ơn cứu độ và niềm hy vọng… xin giúp đỡ chúng con biết vâng theo thánh ý Chúa Cha.”[9]

3. Vài điều cần tránh khi đọc dấu chỉ thời đại

Khi nói về dấu chỉ thời đại, các nghị phụ Công Đồng Vaticano II nhấn mạnh đến “sự hiện diện của Thiên Chúa và về hoạt động của Ngài.” Thật không chính xác khi thấy những dấu chỉ để quy gán cho Thiên Chúa đang trừng phạt dân. Chúa không làm ra con virus Covid-19. Ngài không tạo ra sự dữ. Xin đừng nhìn dấu chỉ thời đại này để nói rằng Chúa không thương xót con người.

Covid-19 không phải là dấu chỉ cánh chung. Con người không thể biết lúc nào đến ngày cánh chung. Dấu chỉ thời đại giúp con người có thêm lý do để tin tưởng vào Thiên Chúa nhiều hơn. Thiên Chúa luôn quan phòng mọi sự. Mỗi người đều sống trong tình yêu của Ngài. Nếu hiện tại con người tin yêu Chúa, thì tương lai sẽ tốt đẹp hơn.

Chiêm ngắm những gì đang diễn ra để thấy được bàn tay của Thiên Chúa. Trước dấu chỉ thời đại, người ta lại có nguy cơ đi vào lối dẫn dắt của sự dữ. Họ bi quan và thấy tuyệt vọng. Trong khi đó, Thiên Chúa mời gọi họ nhìn vào cuộc sống với niềm hy vọng lớn lao. Có Chúa là có tương lai, có bình an. Do đó, đừng để dấu chỉ thời đại dẫn bạn vào ngõ cụt. 

Khi đọc dấu chỉ, chúng ta không thể đọc một mình. Chúng ta có Giáo Hội, có Chúa Thánh Thần hướng dẫn. Xin đừng liều lĩnh suy đoán một mình. Ngược lại trong Giáo Hội, chúng ta được hướng dẫn để thấy dấu chỉ thời đại rõ hơn, khách quan hơn. Đối với Kitô hữu, để nhận ra các dấu chỉ thời đại, họ cần được Giáo Hội hướng dẫn để biết lắng nghe tiếng nói của Thần Khí và quy chiếu về Chúa Kitô[10].

Đừng để tâm lý hoảng sợ, hoang mang chi phối việc đọc dấu chỉ của chúng ta. Nhất là trước biết bao thông tin tiêu cực về Covid-19, một tâm hồn bình an trong Chúa mới có thể nhận ra Chúa đang muốn nói với tôi điều gì.

Khi viết về chủ đề này, Lm. Nguyễn Trọng Viễn, dòng Đa Minh, nhắc chúng ta nhớ đến sự thật này: “Nếu Thiên Chúa trong quá khứ, đã yêu thương những người thuộc về Ngài; thì Ngài không thể không yêu thương họ ngày hôm nay.”[11] Do đó, đọc dấu chỉ thời đại đòi người ta đặt cuộc đời vào vòng tay yêu thương của Thiên Chúa. Sẽ là sai lầm nếu thấy đau khổ hoặc sự dữ mà lãng quên tình yêu của Chúa.

Tạm kết

Có lẽ đề tài này quá rộng so với một bài viết ngắn trên đây. Hy vọng chút gợi ý trên để mỗi người nhìn đại dịch Covid-19 với lòng tin tưởng và hy vọng. Thiên Chúa thực sự đang “vặn loa” thật to để mời gọi con người trở về với Ngài. “Liệu tôi có biết rằng lịch sử của Chúa vẫn đang tiếp diễn hôm nay, và mãi cho đến ngày Ngài ngự đến trong vinh quang không? Tôi có đọc được các dấu chỉ thời đại và sống kiên trung với tiếng gọi của Chúa không?”[12]

Dù trong hoàn cảnh thuận lợi hoặc khó khăn, khỏe mạnh hay dịch bệnh, Giáo Hội, Thiên Chúa vẫn luôn mời gọi mỗi người nhạy bén nhận ra dấu chỉ thời đại. Nó đang diễn ra trước mắt chúng ta. Ước gì mỗi người lắng nghe được tiếng nói của Chúa Thánh Thần đang lớn tiếng trong cơn dịch này.

Giuse Phạm Đình Ngọc SJ

[1] X. Từ Điển Công Giáo, mục từ Dấu Chỉ và Dấu Chỉ Thời Đại.

[2] Đặc biệt thánh Gioan thích dùng dấu lạ thay vì phép lạ. Theo Giuse Lê Minh Thông, O.P., điều này có ý nghĩa quan trọng trong thần học Tin Mừng Gioan: Đức Giê-su là người thực hiện các dấu lạ, và chính Người cho biết ý nghĩa của dấu lạ. Chẳng hạn ý nghĩa của dấu lạ bánh hoá nhiều (Ga 6,1-15) sẽ được Đức Giê-su giải thích trong diễn từ bánh sự sống (Ga 6,25-59), v.v.

[3] Thông điệp Ecclesiam suam – Giáo Hội của Chúa, công bố ngày 6–8–1964.

[4] 1898–1963, văn sĩ Anh, tác giả cuốn Ký sự Namia.

[5] Bài giảng Đức Thánh Cha Phanxicô, ngày 23 tháng 10 năm 2015 tại nhà nguyện thánh Marta.

[6] Như trên


[8] X. Tòa Tổng Giám mục Sài Gòn: Thông báo về dịch bệnh Covid-19 ngày 06.03.2020


[10] X. Hiến chế mục vụ về giáo hội trong thế giới ngày nay, số 44.

[11] Giuse Nguyễn Trọng Viễn OP., Dấu Chỉ Thời Đại

[12] Xem Tông Đồ Cầu Nguyện, ngày 25-10-2019
Read More

Post Top Ad